Ván cờ
Tạp văn
Nguyễn Ngọc Tư
Anh
ngụ cư ở xóm này đã bốn năm. Cũng chừng ấy năm anh hầu cờ cùng ông
già. Anh không mê cờ, nhưng mê cô cháu gái ông, ngay lần gặp đầu
tiên, anh nhìn thấy cô đang buộc tóc. Tay cô thon dài, muốt túm mớ
tóc nhỏng tên, để lộ cái gáy cũng thon, nà nuột chập chờn dưới những
sợi tóc con. Thích đến nao lòng, nhưng chỉ là thương yêu thầm lén,
anh lấy cớ qua chơi cờ với ông già, để tranh thủ ngó mong.

Nên ông già vừa
giữ vừa buông, nhử như bắt vịt con câu nhấp cá mẹ rồng rồng, cắn
răng (nói cho văn vẻ vậy chứ ông già còn cái răng nào đâu mà cắn)
cho anh nghiêng ngó. Nửa năm, anh đã kịp quen mùi tóc, kịp nhớ bước
chân, kịp thương đuôi mày. Một dịp tình cờ anh nghe phớt qua ông già
nói với cô cháu ngoại “cái thằng đó tánh cũng được nhưng gốc gác
không có, lại nghèo quá…”. Lẫn trong câu nói là tiếng gậy gõ lọc cọc
trên nền bê tông, ông già thường làm vậy mỗi khi tỏ thái độ cương
quyết. Anh biết ông già nói tới mình, anh về căn nhà trọ nằm gác tay
lên trán, bàn tay phụ hồ chai sạn này sao xứng để cầm bàn tay non
nhuốt kia ? Nhưng vẫn dè dặt, hy vọng. Cho đến một ngày hay tin cô
gái sắp lấy chồng. Trời sập cái rầm, vụn vỡ, nát bét hết những giấc
mơ.
Buồn đến dại
đi, đến xiêu cả đôi chân, trắng dờ con mắt, nghe câu hát “tình yêu
như vết cháy trên da thịt người” mà buột miệng, sao nói trúng dữ vậy
trời. Nhưng buổi chiều từ công trường về, anh lại qua nhà ông già,
bày ra cuộc cờ mới. Những con cờ trong tay anh táo bạo hơn, liều
lĩnh hơn, ngạo mạn hơn, nhưng cũng có lúc dại đi, ngập ngừng. Ông
già có chút ngẩn ngơ, những nước cờ cho thấy lòng thằng nhỏ này đang
đau, đáng lẽ nó phải giận mình, không thèm dòm mặt mình cỡ nửa năm
chớ.
Những ván cờ
chiều vẫn tiếp tục bày ra, bất chấp nắng mưa, bất chấp những nỗi lo
cơm áo, bất chấp lòng đau, bất chấp cô gái đã theo chồng từ tháng
Giêng gió bấc. Ông già lủi thủi đi vào đi ra trong căn nhà vắng,
buồn hiu, trông cho mau hết ngày, cho mau đến chiều, ông bắc ấm
nước, châm bình trà, ngồi ngó ra đường, xao xuyến ngóng bóng người
quen bước qua cổng. Đấu thủ giỏi ông già không thiếu, nhưng chẳng ai
có lối chơi giống anh, ngẫu hứng và hoang dã như ngọn gió. Có bữa,
anh từ công trường về muộn, ông già thắt thẻo ra đón tận đầu đường,
nhác thấy anh, ông thiệt thà kêu lên, tao ghiền mầy quá trời, nhỏ.
Anh chỉ cần có
vậy, chỉ chờ có vậy. Anh đã thắng một ván cờ lớn. Anh đã làm cho ông
già không thể sống thiếu anh. Có được chiến thắng này, anh không bỏ
sót một chiều nào, để ngồi chơi cờ với ông. Anh đưa ông già vào một
thói quen bất di bất dịch. Nhiều khi từ công trường về, mệt rã rời,
có bữa nhậu nhẹt say mềm, anh vẫn ráng ngồi chơi vài ván. Nhưng khó
nhất, là anh phải che giấu mối hận trong lòng mình, bởi những người
chơi cờ giỏi luôn đọc được ý nghĩ của đối thủ. Anh không biết mình
lấp liếm bằng cách nào mà ông già không hay biết, thằng nhỏ này đang
căm hận, bởi câu nói nghe lóm được một hôm nào, thằng nhỏ này nghĩ,
cô gái đó hẳn cũng thương mình, có tình ý với mình, nếu không thì cô
đâu có rón rén thò đầu ra khỏi cửa buồng cười với anh, nếu không thì
cô đâu có kiếm cớ quét sân mỗi chiều để tiện cho anh nhìn, nếu không
thì cô đâu có đỏ mặt khi vô tình anh chạm vào tay… Chỉ tại ông già
cản ngăn, ép uổng.
Và anh cũng
không biết tại sao mình lại kiên trì cho một kế hoạch trả thù đến
vậy. Có lẽ, cuộc tình tan vỡ đã để lại trong lòng anh một khoảng
hẫng, khoảng rỗng không, và mối hận với ông già là điều duy nhất anh
có thể níu lấy, tựa vào mà sống tiếp. Những lúc nghĩ tới cái ngày
anh từ tốn buông từng con cờ lăn long lóc trên đất, và rất chậm rãi,
ngạo mạn, anh lạnh lùng mỉa mai, “tôi không thể chơi cờ cùng ông
được, bởi vì tôi nghèo, tôi không gốc gác, tôi thân sơ thất sở, tôi
thấy không xứng…”, anh tưởng tượng mặt ông đã tái dại đi. Và mỗi
chiều phai, ngồi nhìn về phía dãy nhà người ta cất cho thuê, ông già
mỏi mòn, hoang vắng, tuyệt vọng. Còn anh, không cần ăn gì cũng thấy
sướng, thấy no nê.
Anh định kết
thúc ván cờ vào một ngày gần, nhưng ông già đã bỏ cuộc. Ông ra đi vì
một cơn đột quỵ. Anh ngơ ngác. Những buổi chiều từ công trường về,
anh để nguyên bộ đồ lấm lem bùn đất, xi măng, đứng dán rất lâu vào
cánh cổng đã đóng chặt. Anh nhớ ông già khủng khiếp, nhớ từng sợi
tóc, từng nếp nhăn, từng mảnh da khô bong lên lùi xùi trên mặt. Nhớ
ông già luôn kẹp con cờ vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, dịu dàng, hờ
hững, nhớ ông dù cao hứng cỡ nào thì con cờ cũng được đặt rất khẽ
khàng, nhớ ánh mắt ngậm ngùi nhìn theo con tốt bị ngựa của anh loại
ra khỏi cuộc chơi, nhớ cái vẻ sướng rơn mà cố che giấu, kìm nén, nên
chỉ hơi ve vẩy hàm râu mỗi khi ông lật ngược được thế cờ. Anh nhớ
mùi dầu cù là Con Hổ trộn lẫn mùi băng phiến nơi cổ áo quăn queo.
Anh không còn
nhớ câu nói nào xa xưa nữa. Một mình bày ra một ván cờ hoang vắng,
trong anh tràn ngập nỗi buồn.
CAMERA ĐÀI LOAN HI SHARP WWW.HISHARP.COM.VN
CÔNG TY PHÂN PHỐI : CÔNG TY TNHH VIỄN THÔNG LLP
WWW.LLP.COM.VN
Nhận xét
Đăng nhận xét